Trong căn phòng tối tăm của một tòa nhà cũ kỹ, Đức ngồi trước màn hình máy tính, ngón tay lướt nhẹ trên bàn phím. Đôi mắt anh phản chiếu ánh sáng xanh nhợt nhạt từ màn hình, nơi hàng ngàn dòng mã đang chạy như thác đổ.
In the dimly lit room of an old building, Duc sat before his computer screen, fingers hovering over the keyboard. His eyes reflected the pale blue light from the monitor, where thousands of lines of code were cascading like a waterfall.
Anh đã dành ba năm để phát triển thuật toán này - một công cụ có khả năng dự đoán tương lai với độ chính xác đáng kinh ngạc. Nhưng giờ đây, khi đứng trước thành quả của mình, Đức lại cảm thấy một nỗi bất an sâu thẳm.
He had spent three years developing this algorithm - a tool capable of predicting the future with astonishing accuracy. But now, standing before his creation, Duc felt a profound unease.
"Liệu con người có nên nắm giữ quyền năng này không?" Câu hỏi cứ vang vọng trong tâm trí anh, như tiếng chuông báo động không ngừng réo rắt.
"Should humans wield such power?" The question echoed in his mind, like an incessant alarm bell.
Đức nhắm mắt lại, hồi tưởng về chuỗi sự kiện đã dẫn anh đến thời khắc này. Cái chết đột ngột của em gái trong một tai nạn giao thông, nỗi đau đớn và tiếc nuối day dứt, và niềm tin mãnh liệt rằng nếu anh có thể dự đoán được tương lai, anh có thể ngăn chặn bi kịch ấy.
Duc closed his eyes, recalling the chain of events that had led him to this moment. The sudden death of his sister in a traffic accident, the gnawing pain and regret, and the fierce belief that if he could predict the future, he could prevent such tragedies.
Nhưng giờ đây, khi đã chạm tới đích, anh lại thấy mình đứng trước một ngã ba đường. Con đường thứ nhất: công bố phát minh này, mang lại cho nhân loại khả năng kiểm soát vận mệnh của chính mình. Con đường thứ hai: hủy bỏ tất cả, chôn vùi ba năm nghiên cứu vào quên lãng. Và con đường thứ ba: sử dụng nó cho riêng mình, trở thành người nắm giữ bí mật vĩ đại nhất của nhân loại.
But now, having reached his goal, he found himself at a crossroads. The first path: publish this invention, giving humanity the ability to control its own destiny. The second path: destroy it all, burying three years of research into oblivion. And the third path: use it for himself, becoming the keeper of humanity's greatest secret.
Mỗi lựa chọn đều mang theo những hệ quả không lường trước được. Công bố phát minh có thể dẫn đến hỗn loạn khi con người cố gắng thay đổi số phận của mình. Hủy bỏ nó đồng nghĩa với việc từ bỏ cơ hội cứu vô số sinh mạng. Còn việc giữ nó cho riêng mình? Liệu anh có đủ sức mạnh để chịu đựng gánh nặng của kiến thức ấy?
Each choice carried unforeseen consequences. Publishing the invention could lead to chaos as people attempt to alter their fates. Destroying it meant giving up the chance to save countless lives. And keeping it for himself? Would he have the strength to bear the burden of such knowledge?
Đức mở mắt ra, nhìn lại màn hình máy tính. Các dòng mã vẫn tiếp tục chạy, như thể đang thách thức anh đưa ra quyết định. Anh nhớ lại lời của một triết gia cổ đại: "Với sức mạnh lớn lao đến trách nhiệm lớn lao."
Duc opened his eyes, looking back at the computer screen. The lines of code continued to run, as if challenging him to make a decision. He remembered the words of an ancient philosopher: "With great power comes great responsibility."
Trong khoảnh khắc đó, Đức nhận ra rằng quyết định này không chỉ về bản thân anh hay về thuật toán. Nó là về tương lai của nhân loại, về ranh giới mong manh giữa kiến thức và đạo đức, giữa tiến bộ và hủy diệt.
In that moment, Duc realized that this decision wasn't just about him or the algorithm. It was about the future of humanity, about the fine line between knowledge and ethics, between progress and destruction.
Anh đặt tay lên bàn phím, những ngón tay run rẩy. Mỗi phím bấm giờ đây dường như mang sức nặng của cả thế giới. Đức biết rằng dù anh chọn con đường nào, cuộc sống của anh và có thể là của cả nhân loại sẽ không bao giờ còn như cũ.
He placed his hands on the keyboard, fingers trembling. Each keystroke now seemed to carry the weight of the world. Duc knew that whichever path he chose, his life and perhaps the lives of all humanity would never be the same.
Khi ánh bình minh len lỏi qua khe cửa sổ, Đức cuối cùng cũng đưa ra quyết định của mình. Anh bắt đầu gõ, mỗi cú bấm phím như một bước đi trên con đường anh đã chọn - con đường sẽ định hình tương lai không chỉ của riêng anh, mà có thể là của cả nhân loại.
As the first light of dawn crept through the window, Duc finally made his decision. He began to type, each keystroke like a step on the path he had chosen - a path that would shape the future not just for himself, but potentially for all of humanity.
Khi màn hình hiển thị thông báo cuối cùng, Đức ngả người ra sau, nhắm mắt lại. Anh không biết liệu mình đã chọn đúng hay sai, nhưng anh biết rằng từ giây phút này, mọi thứ đã thay đổi. Và trong sâu thẳm tâm hồn, anh hy vọng rằng dù kết quả có ra sao, quyết định của anh sẽ mang lại điều tốt đẹp cho thế giới này.
As the screen displayed the final message, Duc leaned back, closing his eyes. He didn't know if he had chosen right or wrong, but he knew that from this moment, everything had changed. And deep in his soul, he hoped that whatever the outcome, his decision would bring something good to this world.