Trong một phòng trưng bày nghệ thuật nhỏ ở Hà Nội, có một bức tranh phong cảnh đặc biệt luôn thu hút sự chú ý của mọi người. Bức tranh vẽ một ngôi làng nhỏ bên bờ sông, với những mái nhà lợp ngói đỏ và cánh đồng lúa xanh mướt trải dài đến chân trời.
In a small art gallery in Hanoi, there was a special landscape painting that always attracted people's attention. The painting depicted a small village by a river, with red-tiled roofs and lush green rice fields stretching to the horizon.
Minh, một sinh viên nghệ thuật trẻ, thường xuyên đến đây để ngắm bức tranh. Cô bị cuốn hút bởi vẻ đẹp bình dị nhưng sống động của nó. Một ngày nọ, khi phòng trưng bày vắng người, Minh đứng trước bức tranh và thì thầm: "Ước gì mình có thể bước vào thế giới trong bức tranh này."
Minh, a young art student, often came here to admire the painting. She was captivated by its simple yet vibrant beauty. One day, when the gallery was empty, Minh stood in front of the painting and whispered, "I wish I could step into the world of this painting."
Bất ngờ, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ bức tranh: "Nếu em thực sự muốn, em có thể đấy." Minh giật mình, ngỡ ngàng nhìn quanh. Không có ai khác trong phòng.
Suddenly, a gentle voice echoed from the painting: "If you really want to, you can." Minh startled, looking around in astonishment. There was no one else in the room.
"Ai... ai vừa nói vậy?" Minh hỏi, giọng run run. "Chính là bức tranh này," giọng nói đáp lại. "Em hãy chạm vào bức tranh và nhắm mắt lại."
"Who... who just said that?" Minh asked, her voice trembling. "It's the painting," the voice replied. "Touch the painting and close your eyes."
Với sự tò mò và một chút lo lắng, Minh làm theo hướng dẫn. Khi cô mở mắt ra, cô thấy mình đang đứng giữa cánh đồng lúa xanh mướt mà cô đã thấy trong bức tranh. Gió nhẹ thổi qua tóc cô, mang theo hương thơm của lúa chín.
With curiosity and a bit of apprehension, Minh followed the instructions. When she opened her eyes, she found herself standing in the middle of the lush green rice field she had seen in the painting. A gentle breeze blew through her hair, carrying the scent of ripe rice.
Minh bước đi trên con đường mòn, ngắm nhìn ngôi làng nhỏ hiện ra trước mắt. Cô gặp những người nông dân đang làm việc trên cánh đồng, họ mỉm cười chào cô như thể cô là một phần của thế giới này.
Minh walked along the path, observing the small village that appeared before her eyes. She met farmers working in the fields, who smiled and greeted her as if she were a part of this world.
Khi cô đến gần ngôi làng, một cụ già đang ngồi trước hiên nhà gọi cô lại. "Cháu là người mới đến phải không? Cháu có muốn nghe câu chuyện về ngôi làng này không?" cụ hỏi với nụ cười hiền hậu.
As she approached the village, an old man sitting on his porch called out to her. "You're new here, aren't you? Would you like to hear the story of this village?" he asked with a kind smile.
Minh gật đầu, và cụ già bắt đầu kể về lịch sử của ngôi làng, về những thăng trầm và niềm vui của cuộc sống nông thôn. Cô lắng nghe, say mê với mỗi chi tiết, cảm nhận được tình yêu và sự gắn bó của người dân với mảnh đất này.
Minh nodded, and the old man began to tell her about the village's history, the ups and downs, and the joys of rural life. She listened, fascinated by every detail, feeling the love and attachment the people had for this land.
Khi câu chuyện kết thúc, Minh cảm thấy như mình đã sống ở đây cả đời. Nhưng cô biết mình phải trở về. "Làm sao để con quay lại thế giới của mình?" cô hỏi cụ già.
When the story ended, Minh felt as if she had lived here all her life. But she knew she had to return. "How can I go back to my world?" she asked the old man.
Cụ già chỉ về phía mặt trời đang lặn. "Hãy nhắm mắt lại và nghĩ về nơi cháu đến. Khi cháu mở mắt ra, cháu sẽ trở về."
The old man pointed towards the setting sun. "Close your eyes and think about where you came from. When you open your eyes, you'll be back."
Minh làm theo lời cụ già. Khi cô mở mắt ra, cô thấy mình đang đứng trong phòng trưng bày, trước bức tranh phong cảnh. Nhưng giờ đây, cô nhìn bức tranh với một cái nhìn hoàn toàn mới. Cô không chỉ thấy những nét vẽ và màu sắc, mà còn cảm nhận được linh hồn và câu chuyện ẩn sau mỗi chi tiết.
Minh followed the old man's instructions. When she opened her eyes, she found herself standing in the gallery, in front of the landscape painting. But now, she looked at the painting with a completely new perspective. She didn't just see the brushstrokes and colors, but felt the soul and story behind every detail.
Từ ngày đó, Minh trở thành một họa sĩ tài năng, luôn cố gắng đưa linh hồn và câu chuyện vào trong mỗi bức tranh của mình. Và mỗi khi ai đó hỏi cô lấy cảm hứng từ đâu, cô chỉ mỉm cười và nói: "Đôi khi, bạn chỉ cần lắng nghe, bức tranh sẽ kể cho bạn nghe câu chuyện của nó."
From that day on, Minh became a talented artist, always striving to infuse soul and story into each of her paintings. And whenever someone asked her where she found her inspiration, she would just smile and say, "Sometimes, you just need to listen, and the painting will tell you its story."